Tôi và chồng cưới nhau được 5 năm, tôi là một viên chức nhà nước, thu nhập mỗi tháng được 3 triệu đồng, còn chồng là một công nhân, thu nhập mỗi tháng cũng chỉ được 3-4 triệu đồng. Lương thấp, lại con cái, nên chưa hết tháng đã hết tiền, nghĩ cho tương lai, nên hai vợ chồng tôi quyết định để chồng đi xuất khẩu lao động vài năm, lấy tiền để nuôi con và ổn định nhà cửa, cuộc sống.
2 năm chồng đi xuất khẩu lao động, tôi ở nhà một mình vừa đi làm, vừa nuôi con, chờ chồng về. Chưa bao giờ tôi mảy may trong đầu có ý nghĩ là một ngày nào đó sẽ ăn nằm với một người đàn ông khác, phản bội lại chồng. Dù bạn bè, đồng nghiệp của tôi luôn bảo rằng, đàn ông đi xa nhà, xa vợ con chẳng mấy người chung thủy.
Cho đến một ngày các bạn lớp đại học của tôi tổ chức họp lớp, tôi đã gặp người bạn trai trước đây đã từng yêu mình, tôi cũng yêu người ta, nhưng ngày ấy cả hai chúng tôi cùng nhút nhát nên không dám thể hiện tình cảm của mình.
Chúng tôi ngồi ôn lại những kỷ niệm cũ hồi sinh viên, rồi người ấy chủ động lái xe đưa tôi về nhà. Ngồi trên xe, chúng tôi vẫn tiếp tục ôn lại những kỷ niệm thời sinh viên, quãng đường từ thành phố về nhà tôi hôm đó như ngắn lại, lúc gần về đến nhà tôi có cảm giác gì đó hụt hẫng và nuối tiếc. Sợ mất đi một cái gì đó, nên tôi đề nghị người ấy quay xe lại thành phố, và bảo hãy đưa tôi đi hết đêm nay, để ôn lại những kỷ niệm về những tháng ngày chúng tôi đã để mất nhau.
Người ấy không từ chối, điện thoại về cho vợ và đưa tôi đi lòng vòng khắp thành phố, càng đi, càng nói chuyện tôi càng thấy tình cảm giữa chúng tôi lại ùa về nguyên vẹn. Bất chợt, không kiềm chế nổi lòng mình tôi đã ôm vào anh, đáp lại cái cảm xúc đó của tôi anh nắm lấy bàn tay tôi và chúng tôi đã thuộc về nhau đêm hôm đó.
Sau buổi tối hôm đó, cả hai chúng tôi đều cảm thấy rất ân hận và sợ hãi. Ân hận vì đã phản bội lại chồng mình, và sợ hãi ai đó biết chuyện và sợ hãi rằng chúng tôi không thể quên được nhau.
26 comments