Chị và anh yêu nhau hai năm thì cưới. Ngày cưới, chị nhận được một lẵng hoa và thiệp chúc mừng, không có tên người tặng, chỉ vỏn vẹn một câu: “Chúc mừng bà chị với hàng đã qua sử dụng nhé!”
Ngày ấy, chị cũng đinh ninh là người bạn nào đó của anh nghịch ngợm, muốn trêu anh chị vậy thôi.
Nhưng, chị đã lầm. Một đêm, một cô gái say khướt rũ rượi bấm chuông cửa nhà chị inh ỏi, tự nhận là người yêu của chồng chị.
Cô ta la lối giữa đêm khuya: “Tại sao anh lại bỏ mẹ con em?”. Chồng chị chết đứng. Chị kéo anh vào nhà, vợ chồng một phen ầm ĩ. Cơm hết lành canh hết ngọt từ đó. Anh chẳng giải thích cũng chẳng nói gì, nhưng linh tính phụ nữ mách bảo với chị là cô gái kia nói thật.
Thời gian sau đó, chồng chị không còn về nhà đúng giờ nữa.
Chị hỏi thì anh bảo bận việc cơ quan. Mọi người đồn thổi anh có bồ. Chị dăm bảy lần khóc lóc, ghen tuông nhưng vô ích. Anh vẫn im lặng trước sự đi sớm về muộn không lí do của mình. Điện thoại anh cài mật khẩu, máy tính anh cũng đổi pass.
Chị quyết định dọn lên phòng tầng trên ở, bắt đầu cuộc sống gần như ly thân. Anh và chị ít chạm mặt nhau hơn, không xung đột không thường cãi vã như trước nữa. Chị thức dậy đi làm khi anh còn đang ngủ, tối anh về đến nhà thì chị đã ngủ rồi. Lâu rồi anh chị không ăn cơm chung.
Đôi khi chị tự hỏi, có nên kết thúc cuộc sống này không? Nhưng, chị tự xua đi cái ý nghĩ ấy, mặc kệ những điều đang xảy ra. Chị muốn yên thân với cái vỏ bọc gia đình của mình.
26 comments