Tôi năm nay 30 tuổi, có công việc ổn định. Ở cái tuổi này nhẽ ra tôi phải có một gia đình để yêu thương chăm sóc, nhưng tiếc thay tôi vẫn lẻ bóng. Trước đây tôi yêu hai người. Người thứ nhất bắt đầu yêu khi bước vào năm thứ hai của đời sinh viên, chúng tôi yêu nhau rất trong sáng và dự định sau khi ra trường có công việc ổn định sẽ làm lễ cưới. Nhưng gia đình chúng tôi không môn đăng hộ đối, tình yêu ấy kết thúc bằng một đám cưới mà cô dâu không phải tôi. Tuy rất buồn nhưng tôi tự an ủi, mình còn trẻ, sau này sẽ tìm được tình yêu đích thức của mình.
Ra trường tôi rất vất vả mà vẫn không xin được việc, điều đó càng khiến tôi mất tự tin để đến với ai. Nhưng cuối cùng trời không phụ lòng người, 28 tuổi tôi ổn định về công việc, cùng lúc đó tôi nhận lời yêu người thứ hai. Cứ mỗi lần đi chơi cùng nhau anh hay đòi hỏi muốn tôi quan hệ nhưng tôi không đồng ý. Tôi muốn được anh giữ gìn đến ngày cưới, việc này đã khiến chúng tôi cãi nhau rất nhiều, mỗi lần như thế tôi thấy buồn.
Rồi một ngày khi tôi gặp chuyện buồn cần đến sự giúp đỡ, chia sẻ từ anh. Nhưng đúng lúc tôi cần anh nhất thì cái tôi nhận được là lời chia tay phũ phàng, lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện với nhau anh nói: “tình yêu gắn liến với tình dục, nếu không có tình dục thì đó không phải là tình yêu”, một tháng sau anh cưới người con gái khác.
Một phần vì yêu cầu công việc, một phần vì chuyện tình cảm, tôi đã chuyển đến một nơi xa nơi tôi sống để quên đi tất cả làm lại từ đầu. Khi đến nơi làm việc mới, tôi nhanh chóng hòa nhập với mọi người và sống rất vui vẻ, nhưng cũng từ nơi đó tôi mới hiểu được rằng có lẽ cái người ta sợ nhất trên đời này là sự cô đơn. Tuy chỉ có một mình nhưng tôi sống rất nghiêm túc, không buông thả.
Tôi không thể hình dung sẽ có ngày bị người ta cưỡng hiếp. Khó khăn lắm tôi cũng chạy thoát được, khi dừng lại thì một nỗi tủi hờn dâng lên trong lòng, tôi chỉ biết khóc và khát khao mình có người đàn ông bên cạnh để yêu thương, bảo vệ. Rồi những lúc buồn tôi thường lên mạng chát với mọi người cho vui, tình cờ gặp anh. Ban đầu tôi chỉ coi anh là bạn vì không tin thứ tình yêu ảo ấy. Nhưng sau vài tháng nói chuyện, chúng tôi đã có chút hiểu và quyết định gặp mặt nhau, rồi tôi nhận lời yêu anh.
Anh cũng hứa sẽ cưới tôi làm vợ, nhưng anh muốn chúng tôi có em bé trước cho chắc vì tuổi của chúng tôi không còn trẻ. Anh bảo nếu lấy nhau mà khó hoặc không có con thì cả hai sẽ rất khổ và tôi đồng ý. Vì tôi không chỉ cần anh mà còn khát khao được làm mẹ từ rất lâu rồi. Tuy ở xa nhau nhưng chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc bằng điện thoại, rồi một ngày tôi không thể liên lạc được với anh, tôi chờ mãi cũng không thấy anh liên lạc. Tôi đã điện đến công ty anh hỏi, đồng nghiệp bảo anh đã đi công tác nước ngoài nhưng họ không cho tôi số kết nối quốc tế của anh.
Từ đó đến nay đã 6 tháng rồi tôi mất liên lạc với anh, dù biết anh là người của công việc, có thể anh vẫn ở nước ngoài, nhưng anh có ở đâu đi chăng nữa thì hình như anh đã quên tôi rồi. Người ta bảo: “con gái lấy chồng mang đời mình ra đánh bạc, nhưng yêu anh tôi đã đánh bạc với đời và có lẽ canh bạc này tôi đã thua trắng chiếu”.
Giờ đây tôi rất buồn, rất muốn nói chuyện rõ ràng với anh một lần thôi. Nếu anh thật sự không còn yêu tôi nữa thì tôi cũng không có gì để tiếc nuối. Tôi cũng muốn quên anh để làm lại từ đầu, có thể rất lâu nữa tôi mới yêu lại được nhưng ít ra cũng không phải chờ đợi những thứ không thuộc về mình. Nhưng tôi không thể vì trong lòng vẫn còn chút hy vọng từ anh, và điều quan trọng hơn là cả ba người tôi yêu đều bỏ tôi mà đi.
Tôi làm sao có thể yêu thêm khi niềm tin vào tình yêu đã sụp đổ hoàn toàn. Tôi phải làm sao đây khi vẫn khát khao có một gia đình mà niềm tin vào đàn ông đã hết. Các bạn hãy cho tôi một lời khuyên.
26 comments